Hôm ấy Booth Tarkington tới dự một triển lãm nghệ thuật do Hội chữ thập đỏ tổ chức với tư cách link vào vv88 mới nhấth mời đặc biệt . Khi ông đang đứng xem một tác phẩm thì có hai cô gái trẻ đi vv88 slot dừng trước mặt và cúi chào rồi rụt rè xin chữ ký của ông. Booth Tarkington mỉm cười nói: “Tôi rất sẵn lòng nhưng xin lỗi hôm nay tôi quên không mang theo bút máy, liệu tôi có thể ký tên bằng bút chì được không?” Thật ra ông có mang theo bút máy và trong đầu ông thừa biết hai cô gái hâm mộ tất nhiên sẽ không từ chối việc ký bằng bút chì, nhưng ông muốn tỏ ra mình tuy là một nhà văn rất nổi tiếng nhưng rất nhiệt tình, khiêm tốn và tận tụy với vv88 website chính thức bạn đọc bình dân.
“Dĩ nhiên là được ạ!”, quả nhiên hai cô gái trẻ vui vẻ đồng ý. Nhìn thấy nét mặt hân hoan phấn khởi của họ, Booth Tarkington cảm thấy hơi đắc ý và cười nửa miệng vì suy đoán của mình. Ông lấy bút chì ra viết mấy câu chúc rồi ký tên trên cuốn sổ mà hai cô gái đưa ra. Sau khi nhìn thấy chữ ký và tên của Booth Tarkington, một cô gái bỗng nhíu mày nhìn kỹ rồi ngẩng lên hỏi ông: “Ơ, thế ra ông không phải là Robert Sherwood ạ?”. “Ồ, không phải, tôi là Booth Tarkington, tác giả cuốn Alice Adams, hai lần đoạt giải Pulitzer”, Booth Tarkington kiêu hãnh trả lời. Cô gái liền quay đầu lại phía bạn mình rồi nhún vai bảo: “Mary, cho tớ mượn cái tẩy”.
Booth Tarkington trầm ngâm: “Giây phút ấy, tất cả mọi niềm kiêu hãnh, tự phụ của tôi lập tức tan như bong bóng xà phòng. Từ đó trở đi, tôi luôn tự nhắc nhở bản thân: Cho dù mình có tài giỏi vv88 slot đâu đi nữa thì cũng chớ bao giờ tự phụ và đừng nghĩ ai cũng phải biết mình là ai, cần mình hay ngưỡng mộ mình”.