Ngày qua, chẳng ai để ý, cho vv88 slot một hôm đi qua, mọi người mới chợt nhận ra, từ vv88 website chính thức gốc tre gai già nọ, đã bật lên vv88 website chính thức chồi măng nhọn hoắt như ngọn giáo búp đa, xanh ngăn ngắt. Và chẳng bao lâu tre gai đã mọc thành từng khóm xanh um, tỏa bóng mát rượi, gặp gió đong đưa kẽo kẹt và bay bay vv88 website chính thức phẩy lá lăn tăn.
Tre xanh xanh tự bao giờ
Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh
Tôi xa làng ngót nghét chục năm. Một chiều hè, đang thiu thiu, chợt thức tỉnh vì trên không trung xao động tiếng cò kêu như vv88 website chính thức tiếng kèn đồng. Vùng dậy, tôi chạy ra sân, ngước mắt lên cao.
Trời! Cả một khoang trời đang giăng giăng vv88 website chính thức cánh cò. Cò trắng cò nâu cò lửa, cò bố cò mẹ cò con. Con dang cánh lượn. Con đậu trên cành. Con nào con nấy, sau một ngày đi kiếm ăn nơi đồng xa đang trở về nơi cư trú, dáng vẻ đều thanh thản, yên hòa. Đó đây, trên các khóm tre già còn thấy vv88 website chính thức chiếc tổ cò đan bện đặt thật khéo giữa vv88 website chính thức thân cành che chắn an toàn.
Ông lão Thực đã lên thượng thọ bát thập. Thấy tôi ngắm đàn cò với vẻ thích thú link vào vv88 mới nhất thường, liền chống gậy trúc lò dò đi tới:
- Ông có thấy thích mắt không?
- Thưa cụ, có được cảnh sắc kỳ lạ này, trước hết phải kể vv88 slot công ơn cụ. Cụ là một nghệ sĩ sắp đặt, một kiến trúc sư tạo nên một cảnh quan tuyệt vời.
Nghe tôi nói vậy, ông lão Thực lắc đầu:
- Chẳng có công cán gì, tôi chỉ có chút mẹo vặt thôi. Anh có biết vì sao bọn cò lại tụ hội ở đây đông thế không? Ấy là bởi vì chúng là giống chim rất lãng mạn.
- Lãng mạn?
- Đúng thế. Bọn chúng rất thích loài tre gai. Chắc anh nghĩ, tre có gai là sự bảo vệ tuyệt đối an toàn cho chúng nên chúng mới chọn để làm nơi trú ngụ chứ gì? Đúng, nhưng chưa đủ đâu. Anh hãy nhìn xem. Cò đang đậu ở đâu? Trên các cành tre. Ấy thế! Tre gai là thứ tre vừa bền chắc vừa dẻo dai. Đậu trên đó mà rung rinh nhịp nhàng theo lay động của cơn gió thì còn gì thú vị bằng. Bây giờ thì anh đã tin cò là giống chim lãng mạn nhất trần đời chưa?
Trời! Sung sướng như vừa phát hiện một chân lý kỳ lạ, tôi liền nắm tay ông lão Thực và thầm thì: Vâng, còn người lãng mạn nhất trên thế gian này là cụ đó, cụ Thực ơi!