Bố Jonathan chộp lấy cái vợt, nhằm thẳng xuống chỗ mà ông đinh ninh có con cá to nhất hồ đang mắc vào lưỡi câu và hai bố con sửng sốt khi một con cá rất to nhô khỏi mặt nước rồi quẫy vọt lên. Bố Jonathan vừa hét to bảo Jonathan giữ thật chặt cần rồi rón rén bước xuống nước dùng vợt lùa con cá vào gần. Nhưng Jonathan quá sốt ruột và mất tự chủ, cậu bé quật mạnh làm chiếc cần tuột ra. Con cá quẫy mạnh, tuột khỏi lưỡi câu và lao vào dòng nước. Người bố dùng vợt nhào theo nhưng quá muộn, con cá đã biến mất. Cả hai bố con đứng sững nhìn theo.
“Bố ơi, con xin lỗi. Chẳng bao giờ bố con mình bắt được con cá to như thế nữa…” - Cậu bé gần khóc. Nhưng bố Jonathan đặt tay lên vai con trai nhẹ nhàng nói: “Lúc nhìn thấy con cá lớn như vậy cắn câu, con có vui không?”. “Có ạ!”. “Bố cũng vậy” và ông hỏi tiếp: “Đó có phải là việc vui nhất mà hai bố con mình từng trải qua không?”. Jonathan lại gật đầu. Bố cười: “Thế thì tại sao chúng ta lại để chuyện con cá sổng mất làm hỏng chuyện vui nhất mà chúng ta vừa trải qua cơ chứ?”. Jonathan quệt nước mắt, vòng tay qua cổ bố: “Con yêu bố lắm ạ!”. Ông bố cũng xoa đầu con: “Bố cũng rất yêu con!”.
Hai bố con nhà Jonathan không bao giờ câu được con cá nào to như thế nữa nhưng họ đều nhận ra rằng họ đã không để điều tuyệt vời trôi qua. Hãy biết tận hưởng niềm vui trong từng khoảnh khắc trên đường đời, đừng để vv88 website chính thức trục trặc nhỏ làm mất đi niềm vui sống của chúng ta.